Đẹp Fashion Show 4 Fashion meets Light – Fall Winter collection “Jungle Urban”

NTK Nguyễn Ngọc Diệu – Bộ sưu tập Jungle Urban

Lấy ý tưởng từ những khu rừng già với sự thống trị của những tàng cây khổng lồ bao phủ che khuất ánh mặt trời quanh năm, những đầm lầy rộng lớn ẩn giấu bao điều bí ẩn sâu thẳm, những bước chân cô độc của kẻ săn mồi trong bóng đêm…, bộ sưu tập là sự biểu lộ nguồn sinh lực mạnh mẽ thuộc về thiên nhiên. Chúng đang dần bị lãng quên vì sự xâm nhập của quá trình đô thị hóa. Khoa học văn minh phát triển cũng đồng nghĩa với đời sống con người bị tách dần ra khỏi thiên nhiên. Và dường như, một môi trường nguy hiểm đang thắng thế.

Vì vậy, hãy trân trọng những gì tạo hóa đã ban tặng để thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, cũng như hãy trân trọng những điều bạn đang có ở hiện tại để hướng tới một tương lai tốt đẹp. Đó là thông điệp mà Nguyễn Ngọc Diệu muốn gửi gắm tới công chúng yêu thời trang qua 30 bộ Ready to wear dành cho phái nữ đầy lãng mạn và gợi cảm với các tone màu beige, olive, nâu, đen và chất liệu thun, ren, lưới, chiffon…

03-nguyen-ngoc-dieu-dep-fashion-show-2007 04-nguyen-ngoc-dieu-dep-fashion-show-2007 05-nguyen-ngoc-dieu-dep-fashion-show-2007

»  » »» ♦ «« «  «

Thời trang không đơn thuần là một bộ đồ đẹp, cũng không phải là những cơn lốc phù phiếm. Với nhà tạo mẫu danh tiếng người Pháp – Thierry Mugler – Thời trang là một bộ phim mà mỗi sáng , khi bạn mặc quần áo vào, bạn đang là đạo diễn bản thân. Còn Pierre Cardin, một tên tuổi lừng danh khác của ngành thời trang Pháp, thì coi “Thời trang là biểu tượng của tâm trạng con người”. Có thể bạn nói rằng bạn không quan tâm tới thời trang, rằng bạn chỉ khoác lên người những gì bạn thích, thì đó cũng lại là một tuyên ngôn khác về thời trang. Và thời trang hiện hữu như hơi thở của cuộc sống. Với mỗi người, câu chuyện thời trang sẽ được kể bằng một ngôn ngữ khác nhau.

Tháng 9 này, câu chuyện này lại được Đẹp Fashion Show kể, không phải bằng phức hợp của nghệ thuật đương đại, không phải bằng màu sắc, không dưới hình thức một vở thời trang đương đại, mà lần này là bằng ngôn ngữ của ánh sáng. Nếu không được tận mắt chứng kiến sự kiện thời trang đẳng cấp đó, bạn cũng có thể lắng nghe từng câu chuyện nhỏ, đó là “Hollywood đương đại” của Đức Duy, “Hoán đổi” của Hoàng Xuân Sơn, “Cô nàng phương Bắc” của Hà Linh Thư, “Pha trộn và biến đổi” của Takayuki Sawamura, “Giả tạo” của Trương Thanh Hải, “Giải phóng” của Kim Seon, “Thiếu nữ mong manh” của Hoàng Ngân, “Những ước nguyện bị ngăn cấm” của Bùi Quang Khánh và “Đô thị rừng thẳm” của Nguyễn Ngọc Diệu.

Bạn có thể đọc trong đó câu chuyện về kiểu dáng và màu sắc, về những ý tưởng và cảm nhận. Để rồi bạn, chính bạn, sẽ là người viết nên câu chuyện cho riêng mình, câu chuyện về thời trang của những tháng ngày sẽ qua.

Và Nhạc sĩ Quốc Bảo đã viết đôi lời về cảm xúc của riêng mình cho một đêm xanh…

ÁNH SÁNG LÂN TINH XANH BUỐT MẮT.

Đường catwalk chạy dài thẳng tắp như lối đi về vô tận xứ. Champange vàng nuột. Những mặt người quen. Những ánh nhìn lạ. Trời Sài Gòn tháng chín oi nồng và thấp lè tè như sắp rơi. Nóng. Nóng rang. Để những gót chân kiều nữ tan chảy. Fashion meets Light. Nơi đây THỜI TRANG TỤ HỘI CÙNG ÁNH SÁNG.

CEST TOI TU ES GRAVE DANS MON COEUR.

Chính là em trĩu nặng tim tôi. Nhạc cabaret Pháp thúc từng hồi kèn vào tâm não. Những lớp tiết tấu xanh rợn người chồng lấp lên nhau. Những đoạn đàn dây ve vuốt. Fabien Bourgeois, chàng remixer mà tôi yêu mến, đem cả Paris vào đêm Sài Gòn. Một Paris cổ kính của YVES MONTAND, EDITH PIAF. Một Paris của bồ câu xám và những lối phố lát đá. Một Paris của MONTMARTRE, VENDÔME, QUARTIER LATIN. Một Paris lùi xa hơn, bước ra từ tiểu thuyết VICTOR HUGO, hừng hực cách mạng. Và đây…

NHỮNG NÀNG COSETTE MỒ CÔI TRÊN SÀN DIỄN.

Đôi vai nhô cao của Thanh Trúc. Nước da đồng hun của Kim Hồng. Nhạc hối thúc. Gót chân nện trên catwalk cố hòa vào nhịp bass bằng quyết tâm của những người không biết nhạc. Cái lắc đầu, cái nheo mắt, cái quay mình, là nhục cảm che giấu bằng lớp áo lạnh tanh vô cảm. Tôi yêu Thanh Trúc, tôi yêu Kim Hồng, TÔI YÊU NHỮNG NÀNG COSETTE BƠ VƠ…

LÀN LỤA của Hà Linh Thư bao giờ cũng mềm mát hơn có thể.

Lụa choàng vào đêm cánh tay êm ả. VÀ MÀU. Và những đợt sóng cồn lên từ cơ thể người mẫu. Giấc mơ bàng bạc lụa bay. Lụa dẫn tôi về vùng không gian ngút mắt của những ký ức tình yêu đã thất lạc. Những làn lụa đỏ, những vuông lụa tím, những mảnh lụa hồng. Em nối lại đất và trời / để nắng soi vào lòng người / nở những từ tâm.

TÔI YÊU CÁCH ĐẶT TÊN của Nguyễn Ngọc Diệu. JUNGLE URBAN .

Đô thị rừng thẳm. Thế kỷ mới không làm dày thêm không gian đô thị bằng cao ốc và còi ô tô. Nó được đắp bồi bằng cây xanh rừng thẳm. Nó là đô thị của tâm tưởng, đặc quánh ước mơ xanh, đầy ắp khát vọng về gần thiên nhiên từ ái. ĐÔ THỊ CỦA TÔI ĐÓ CHĂNG?

Henry Hubert, chàng hiệp sĩ đen với chiếc khiên lấp lánh và thanh gươm đào lên từ đất Bắc Phi vàng mật, sao chàng nỡ xô đẩy cả một hậu cung nhan sắc vào vùng sáng lân tinh thiêng liêng ấy?

Nguồn: Đẹp Fashion Show | Tạp chí Đẹp | Tháng 10.2006

#NguyenNgocDieu

 

Trả lời